“Bạn nhìn thấy mồ hôi, tôi nhìn thấy niềm hạnh phúc!!”

Khi bạn nhìn vào những con người đang say mê cùng Zumba, bạn có thấy gì trước tiên?

Bạn thấy đó là những giọt mồ hôi hay thấy đó là những gì đang tỏa sáng lấp lánh?

“Ngày mai, bạn sẽ tiếc nuối, hoặc bạn sẽ đau ê ẩm nhưng tự hào. Phụ thuộc vào hôm nay, bạn chọn đi!”

Chọn thay đổi hay chọn thỏa hiệp với những gì đã quá êm đềm và cũ kĩ?

Hãy mạnh mẽ! Chọn Zumba Strong!

Vì bạn hiểu rõ, cơn đau là tức thời, còn vinh quang là mãi mãi!

“Một ngày tồi tệ cũng có thể trở nên bớt tệ khi ta đến lớp Zumba!”

Khi một ngày tồi tệ xảy ra, đừng chần chờ ngồi nghĩ xem mình có nên đi ra ngoài đi bộ, đi chạy, đi Zumba không. Vì khả năng quyết định của bạn lúc ấy cũng tệ như cái ngày của bạn!

Hãy cứ xỏ giày vào trước đã, và đi thẳng đến lớp Zumba. Zumba xong có thể bạn sẽ thấy ngày hôm ấy khác đi, biết bạn muốn gì và ngủ ngon hơn.

Có Zumba, cuộc sống đầy sắc màu, năng lượng, và tình yêu!

“Zumba – Tôi yêu bạn bằng tất cả tấm “mông” mình!

(Ý là “bằng cả trái tim”, nhưng mà “mông” thì bự hơn cho nên… :>)

P/S: Bự cũng nhờ Zumba đó 😉

“Có vài lối tắt đi đến hạnh phúc, và nhảy là một trong số đó!”

Xem chừng hạnh phúc là quá xa xôi để tới, và quá đắt để mua?

Đã bao lâu rồi bạn chưa cười hết cỡ, cười chân thật?

Thử Zumba đi, một lối tắt đưa bạn đến nơi bạn nghe lại được tiếng cười chân thật của chính mình!

Zumba là của bạn, hãy đến để hiểu Zumba. Và để thấy, những gì quý giá nhất trên đời, thực ra lại chẳng tốn tiền mua!

“Mình thích nhất là đi “quẩy”, và ý mình “quẩy” tức là Zumba ấy!”

Mình nhảy mà không cần phải say.

Mình quậy mà không cầy phải đi bay.

Cảm giác lâng lâng ấy khi mình được giải tỏa, được thể hiện bản thân, được điên…

…nó phấn khích hơn bao cuộc vui khác, cho nên…

Đúng! Mình thích party lắm, Zumba ấy!

“Trong một giờ đồng hồ, chúng ta không phải làm mẹ, làm vợ, mà chúng ta trở thành những nữ hoàng sàn nhảy.

Trong một giờ đồng hồ, không còn nhà cửa bộn bề, chợ búa giặt giũ.

Chỉ có nhảy thôi!”

“Cho dù mưa giông, cho dù nắng cháy

Hãy tìm lấy niềm hân hoan trong điệu nhảy của chính mình!”.

Nhiều lúc tôi tự hỏi mình một câu hại não, “Do tôi vui hơn nên tôi nhảy nhiều hơn, hay là do tôi nhảy nhiều hơn nên tôi vui hơn?!”

Rồi tôi nghĩ, “Kệ, nhảy tiếp!”